"Không liên quan tới thực lực? không liên quan tới mạnh yếu? Vậy vì sao các ngươi lại sợ hãi ngũ đại Cổ tộc chúng ta?”
Một vị cường giả trong Ma tộc lên tiếng, thái độ ngạo mạn không hề thay đổi.
Bộ dạng cao ngạo, bễ nghễ đó là bẩm sinh, là thứ không thể nào xóa bỏ được, cho dù là ở nơi nào, cho dù trong hoàn cảnh gì đi chăng nữa, bọn họ vẫn chưng ra bộ dạng cao cao tại thượng này.
Ầm ầm.
Chỉ trong nháy mắt, khí tức mạnh mẽ khủng bố bùng nổ, đó là khí tức của Thánh Nhân, nó mạnh mẽ và nặng nề như Thần Sơn áp đỉnh, hai người vừa nói lập tức bị khí tức nào bóp méo đến vặn vẹo, xương cốt phát ra tiếng răng rắc, giống như sắp đứt ra từng khúc.
Sắc mặt bọn họ cực kỳ khó coi, vặn vẹo méo mó, đau đớn lại không thể hét ra thành tiếng, trong mắt toát ra nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, cảm giác này còn khó chịu và thống khổ hơn là siết cổ bọn họ.
"Cố Thánh, ngươi có ý gì?”
"Ngươi dám động thủ trong đại hội vạn tộc sao?”
Chỉ trong chốc lát, từng thân ảnh lần lượt đứng dậy, bọn họ nhìn Cố Cẩm Niên, trong ánh mắt tràn đầy lãnh ý.
"Như các ngươi nói, cường giả nhất định phải bảo vệ kẻ yếu sao?”
"Vậy có nghĩa là ta cũng được quyền tự do chém giết các ngươi sao?”
"Dựa theo lời các ngươi nói.”
"Thì ta đâu có làm sai đâu.”
"Sao các ngươi lại phản ứng thái quá lên vậy. “
Cố Cẩm Niên lên tiếng, chất vấn đám Cổ tộc.
Lời vừa nói ra, ngũ tộc đều trầm mặc, bọn họ không ngờ tới Cố Cẩm Niên lại ra tay dứt khoát như vậy, vin vào lời của bọn họ, rồi lại dùng hành động để đáp trả lại.
Thật đúng là thủ đoạn hơn người.
"Cũng không phải, cũng không phải.”
"Cố Thánh, đây là ngụy biện.”
"Ngươi và ta đều là Thánh Nhân, hiểu rõ đạo lý dĩ hòa vi quý, cũng hiểu rõ đại hội vạn tộc đại biểu cho điều gì, đám hậu bối không hiểu chuyện mà thôi, trong lòng bọn chúng chưa tưởng tận đạo lý này, nhưng ngươi là Thánh Nhân, trong tâm có đạo, so đo với bọn chúng chẳng khác nào kéo thấp đạo tâm của ngươi sao.”
Thượng Cư Thánh Nhân lên tiếng, đối với hành động của Cố Cẩm Niên, ông ta căn bản không quan tâm, lại còn thuyết giáo Cố Cẩm Niên một phen.
"Không hiểu biết nghĩa là khi phạm sai lầm thì không phải chịu trách nhiệm sao?”
"Các ngươi tự nhận là ngũ đại Cổ tộc thời Thượng Cổ, xem thường Nhân tộc đương thời, nhưng ta thật sự không hiểu, trăng mà các ngươi nhìn thấy thời Thượng Cổ, cũng là trăng mà Nhân tộc đương thời ta đang nhìn, những việc mà các ngươi trải qua, Nhân tộc đương thời ta cũng đang trải nghiệm, vốn dĩ chẳng có gì khác nhau, dựa vào đâu mà các ngươi dám dùng thái độ cao cao tại thượng mà nói chuyện với chúng ta?”
"Bởi vì thời gian sao?”
"Nếu Nhân tộc đương thời có đủ thời gian trui rèn và tu luyện, có hoàn cảnh và cơ duyên giống các ngươi, chẳng nhẽ còn không bằng các ngươi sao?”
Cố Cẩm Niên nói ra suy nghĩ trong lòng, hắn không hiểu, dựa vào cái gì mà đám Cổ tộc này dám kiêu ngạo và bễ nghễ như vậy, nếu Nhân tộc đương thời không có cường giả đã đánh, nhưng trong một thời gian ngắn mà Đại thế này có thể sinh ra một người như mình, vậy còn chưa đủ chứng minh Đại thế này có tiềm lực rất mạnh à?
Bọn họ xem thường Nhân tộc đương thời, nhưng lại không nhìn xem, đã có bao nhiêu vị Thánh Nhân xuất hiện? Hơn nữa còn có người mạnh mẽ vượt trội như hắn, chẳng nhẽ bọn họ không hiểu gì sao?
Cố Cẩm Niên chỉ trích thẳng mặt ngũ đại Cổ tộc.
Cái gọi là Thái tử, hay là Thiếu soái Ma tộc gì đó, tất cả chỉ biết im lặng trầm mặc, không phải vì bọn họ không biết nói gì, mà là vì cấp bậc của Cố Cẩm Niên hơn hẳn bọn họ, bọn họ không thể hung hăng càn quấy, nếu không sẽ rất thảm.
"Xùy.”
"Nói mãi cũng chẳng nói hết được, Cố Cẩm Niên ngươi lần nào cũng dùng chiêu này để phản kích, chẳng có ý nghĩa gì?”
"Bọn ta không rảnh đôi co với ngươi, thiên địa này vốn là của ngũ tộc chúng ta, ngươi chịu thì chịu, không chịu cũng phải chịu, nếu không thì chiến đi, đừng có ở đây nói Nhân tộc thế này, đương thời thế kia.”
"Mấy cái đó không có tí liên quan gì tới chúng ta cả.”
"Cho Nhân tôc đương thời vùng Bắc Xuyên, đây là nhượng bộ cuối cùng của chúng ta, cùng lắm thì chúng ta hỗ trợ các ngươi khai hoang lập nghiệp, ít nhất cũng giúp các ngươi giảm thiểu số người chết, đây là giới hạn cuối cùng rồi.”
"Còn những việc khác, chúng ta không quản, ngươi đề xướng đại hội vạn tộc vì mục đích hòa bình, chúng ta tán thành, những hòa bình không có nghĩa là không công bằng.”
Giờ khắc này, giọng nói của Ma tộc Chí Tôn vang lên, ông ta không muốn kéo dài thêm nữa, nói thẳng ra suy nghĩ của ngũ tộc.
"Hòa bình không có nghĩa là không công bằng.”
Giọng nói của Đông Hải Long Vương cũng vang lên, đồng ý với quan điểm của Ma tộc Chí Tôn.
"Thần tộc cũng tán thành.”
"Bắc Xuyên cho Nhân tộc đương thời, đây là lựa chọn tốt nhất, cũng là lựa chọn tốt nhất cho các bên.”
Đại trưởng lão Thần tộc cũng hùa theo, nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Cố Thánh, ngươi phải hiểu rõ hơn ai hết ý nghĩa của đại hội vạn tộc lần này, Thượng Cổ Nhân tộc bởi vì một số nguyên nhân mà bị các ngươi áp chế, dù là chuyện gì thì cũng là sự tranh đấu của các ngươi.”
"Nhưng tổ chức đại hội vạn tộc có ảnh hưởng trực tiếp tới ngũ tộc, ngươi thật sự có năng lực đấu với Thượng Cổ Nhân tộc đến lưỡng bại câu thương, thậm chí ngươi cũng có thể gây nên Đại chiến thiên hạ, nhưng ta có thể khẳng định chắc chắn rằng, dù kẻ thắng là ai đi chăng nữa, cũng không phải Nhân tộc đương thời các ngươi.”
Giọng nói của Yêu Thần cũng vang lên, mang theo áp lực rất lớn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo